Làm thủ công thay vì đi ăn xin
Những người nghèo trong những nước không nghèo có lẽ không còn là hình ảnh lạ lẫm đối với tớ, nhất là trên đường phố Đức. Trong những nước châu Âu giàu có to lớn nhất là những thành phố lớn dễ dàng bắt gặp những người vô gia cư, những kẻ bán dạo và kể cả người ăn xin… họ có thể là người bản địa và người nước ngòai đa dạng đa chủng tộc. Họ có thể ngồi đâu đó vừa bê tha rượu chè vừa làu bàu. Hay họ ngồi co ro góc nào đó ôm một con chó to đùng. Nhưng cũng có kẻ đang cố tìm kiếm cách gì đó để xin tiền người đi đường. Cũng có người nước ngòai không rành tiếng trưng ảnh với những câu chuyện bi đát được dịch sẳn để kiếm lòng thương của người qua lại. Nhưng có lẽ hình ảnh ông già ngồi dán dán xếp xếp tỉ mỉ những chú bù nhìn trang trí nhỏ nhắn luôn khiến tớ dừng chân lại. Và có lẽ dòng chữ ” Làm thủ công thay vì đi ăn xin ” của ông làm tớ nhớ đến mẹ. Mẹ vẫn thường dạy từ khi rất nhỏ: Ở đời có lúc sướng có lúc khổ nhưng hãy luôn nhớ có chết đói cũng không được đi ăn xin, phải luôn tìm cách khắc phục cuộc sống và tìm mọi cách để vượt qua”. Có phải chăng người vô gia cư kia cũng đang cố gắng làm 1 việc gì đó để kiếm tiền thay vì từ bỏ lòng tự trọng để ăn xin không??? Nếu làm được vậy thì thật tốt.
“Ở đây được làm với trái tim và bằng tay. Chất lượng thay thế số lượng “.